Posted inThơ Ngô Quang Phúc

Hoang ca

HOANG CA Ca cho quên hết đau thương Ca cho quên sạch vô thường thế gian Ca cho quên cảnh lầm than Ca cho quên gánh trái ngang cuộc đời Ca cho khan tiếng cạn lời Ca cho quên cảnh tơi bời gió mưa Ca cho quên sớm quên trưa Ca cho quên gánh nặng […]

Posted inThơ Ngô Quang Phúc

Mẹ

MẸ Mẹ là sơn đại bể sâu Mẹ là ánh sáng nhiệm mầu trong con Mẹ là khúc nhạc mãi còn Mẹ là đâu đó trong con mỗi giờ Mẹ là hồn cảm nguồn thơ Mẹ là tiên bụt trong mơ mẹ à Mẹ là nắng ấm chan hoà Mẹ là gió mát mẹ là […]

Posted inThơ Ngô Quang Phúc

Thân Ma

THÂN MA Ta đợi chờ ai cuối con đường Con đường nắng trải giọt bi thương Bến cũ vô thường đâu biết được Ô thước chỏng chơ nhớ màn thuyền. Ta đứng chờ ai gái thuyền quyên Miệng nói luyên thuyên cõi tạm miền Nhớ quá loạn tâm sầu tím dạ Giận kiếp đợi mà […]

Posted inThơ Ngô Quang Phúc

Thiên thư chấm

THIÊN THƯ CHẤM Đấng tạo hoá phổ qua muôn kiếp Nghiệp với duyên chữ ấy gắn liền Lắm tiền ngỡ cõi thần tiên Có khi cộng nghiệp phát điên không chừng Ai ơi nửa bước vội chi mừng Mong manh phận ấy bìa rừng ví như Đạo đời trong cõi thật hư Tâm tà thân […]

Posted inThơ Ngô Quang Phúc

Một mình

MỘT MÌNH Một mình ngắm cảnh chiều tà Một mình ta lại ấy mà đi hoang Một mình đâu ngại trái ngang Một mình một cõi nhẹ nhàng an vui Một mình tặc lưỡi kệ tui Một mình nếm chút ngậm ngùi thế gian Một mình một kiếp lang thang Một mình lầm lũi mộng […]

Posted inThơ Ngô Quang Phúc

Thong dong

THONG DONG Vào rừng ngắm cảnh thong dong Thả hồn theo gió nhẹ lòng đó đây Biết rồi thân tựa áng mây Đến đây che nắng đặng chiều tự tan. Thu đông phép nước lệ làng Hôm nay hoang dại hò vang đất trời Nắng vàng trải khắp muôn nơi Bao năm con ngán cõi […]

Posted inThơ Ngô Quang Phúc

Trong thiên hạ

TRONG THIÊN HẠ Chém trăm nhát nếu duyên chưa tận Quay thành tâm một tiếng là xong Đời rong chơi đâu ngán ngại màu hồng Khẩu đã xuất thì đao kia phải nhuộm. Trong thế sự tỉnh đi thời kẻo muộn Nước sông kia phạm giếng để làm gì Đường rộng dài sao nhân thế […]