XƯA – NAY
Ta trở về thoát nỗi cơ mang,
Nhìn quanh đâu cũng họ hàng thân quen.
Nhớ ngày sắp chết nhang kèn,
Lạnh như nghĩa địa đâu quen bóng nào.

Giờ này cảnh vật xôn xao,
Dương cao ngọn đuốc lối nào lạ xa.
Mười phương bốn hướng thân mà,
Đâu đâu cũng một khúc ca ân tình.

Thơ NQP.

Join the Conversation

36 Comments

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *