Từ khi cất bước ra đi
Ngày đêm tất bật được gì hỡi con
Giờ đây thân xác gầy mòn
Đầu hai thứ tóc vẫn còn ngu ngơ
Nuôi con từ thuở còn thơ
Thành ra mẹ hiểu giấc mơ cỏ hồng
Con ơi cõi tạm biết không
Mong gì thứ ấy vật là phù du
Lá rụng đâu chỉ mùa thu
Vô thường lá biếc xuân thu vẫn lìa.

Thơ NQP

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *