VÔ TRUNG SINH HỮU

Có mà như không có
Hãy hành hạnh buông dần
Thế nhân sao chưa tỉnh
Thân mình có như không.

Mong chi điều còn hết
Bởi chết cũng như còn
Gạt mau lối duy mòn
Nỗi đau còn như hết.

Đến mà như không đến
Đi mà chẳng phải đi
Bám chấp để làm gì
Níu ghì chi cho khổ.

Tập buông đi nào lỗ
Cố nắm liệu có lời
Ngửa mặt hỏi ông trời
Cao xanh ơi buông nắm.

Giữa dòng đời mê đắm
Chúng sinh thích mê lầm
Kẻ hâm mê lừa phỉnh
Người tỉnh thời mê điên.

Thơ NQP.

Join the Conversation

36 Comments

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *