TỈNH – MÊ

Ta là kẻ điên lạc miền rừng núi
Chút ngậm ngùi ngao ngán ớn dương gian
Ta lang thang đâu biết đến thượng hoàng
Chẳng phân định tiều phu là đốn củi.

Ta mặc kệ tháng ngày quên buồn tủi
Kiếp bụi phùi cùi hủi thương đau
Ta buông mau sầu khổ mối duyên đầu
Tay tự tát vạn lần vên lầm lạc.

Miệng ca vang mỹ lời hoa và rác
Chốn dương phù thiện ác có xem
Ta vô minh gom rách nát cũ mèm
Đành gói lại đem chôn vào tạm bợ.

Ơi thế gian kẻ vay và người nợ
Cứ ngỡ rằng mình tâm sạch thanh cao
Chí anh hào sao thể tự cuốc đào
Chôn tự tại sâu hai ngàn tấc đất.

Hỡi thế gian có bao giờ thú thật
Tất bật làm gì trong cõi thị phi
Bước ra đi đâu níu được vật gì
Ngoài đôi chút phước lành và nghiệp quả.

Thiên xanh hỡi tự bao giờ thật giả
Cứ lộn lầm trong cái giá trả treo
Có mang theo eo mông chút giầu nghèo
Hay gửi lại thế gian ngàn oán hận.

Cao xanh hỡi có bao giờ nổi giận
Mà nhấn chìm vạn vận chỉ trong đêm
Ngỡ ấm êm hồn buốt lạnh bên thềm
Thêm hay bớt nghĩa gì nơi tạm bợ.

Thơ NQP.

Join the Conversation

38 Comments

  1. Pingback: bahis siteleri
Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *