THIÊN MIỀN QUÊ HƯƠNG

Em à gió thổi canh thâu
Đó đâu bằng được sắc màu quê hương
Hỏi người xa xứ có vương
Quê nhà một cõi tình thường trăm năm.

Màng gì cái chốn xa xăm
Đêm nằm hoang mộng vầng trăng méo tròn
Hôm nay sức khoẻ hãy còn
Sao không quẳng mớ cỏn con mà về.

Cánh diều hương rạ bờ đê
Lạc miền thiên cảnh bộn bề quên mau
Em ơi vứt bỏ sắc màu
Cùng nhau dạo chốn địa đầu an vui.

Thơ NQP.

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *