LÁ VÀNG

Hết xanh rồi tôi vẫn nghĩ về em
Ngày cuối thu lá vàng vù theo gió
Xác vỏ cây phủ đầy đường đất đỏ
Có kẻ dại tình ngửa mặt ngắm bình minh.

Hết xanh rồi nhưng em hãy còn xinh
Cái tuổi lung linh ngày em đôi chục
Nhớ gì đâu nụ cười làm tôi gục
Thấm thoát trôi qua mấy chục độ thu vàng.

Hết xanh rồi tôi vẫn kiếp đi hoang
Em nay đã huy hoàng bên người khác
Có không em giữa hai bờ bến lạc
Giữ lại hay quên ký ức tuổi học trò.

Hết xanh rồi nhưng tôi có già đâu
Tiết mưa ngâu trong đầu còn xanh biếc
Phút thiêng liêng giả vờ thôi mà thiệt
Dục thể hoang cùng rung động thức em ơi.

Hết xanh rồi tôi vẫn kiếp đơn côi
Còn em tôi sắp lên rồi chức ngoại
Em hỡi em hạnh phúc nào mãn toại
Cho tháng ngày dài chậm lại níu mùa thu.

Hết xanh rồi tôi tính sẽ đi tu
Nhưng chợt nhớ mùa thu nào có đủ
Thời gian ơi lá vàng rơi đúng vụ
Nghiệp lỗi tôi mang đến tận cõi âm phù.

Hết xanh rồi tôi đối diện mùa thu
Khúc ru trưa tiễn đưa một kiếp
Lá vàng rơi chất đầy nơi bến nghiệp
Vòng luân hồi bao tội lỗi tôi mang.

Thơ NQP

Join the Conversation

39 Comments

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *