Blog chính thức Ngô Quang Phúc

Viết về mẹ

viet ve me

Rồi một ngày mắt mẹ sẽ mờ đi
Đầu bạc trắng và lưng không thẳng nữa
Mới đó thôi ngày nao còn ẵm ngửa
Tiếng khóc dạ đề lòng mẹ tím tê

Bỗng một ngày con thấy nhớ mẹ ghê
Vội vã trở về chỉ để nhìn thoáng chốc
Người mẹ già tháng ngày trong cô độc
Hết chờ chồng giờ lại đến mong con

Đến một ngày lòng quặn thắt héo hon
Con giật mình biết chỉ còn một nửa
Đứng trước hiên nơi con thường gõ cửa
Tiếng mẹ à dậy mở cửa cho con

Còn nữa..

(Nhưng viết tới đây tôi nghẹn ngào không thể viết tiếp..)

Thơ NQP.