TƯỞNG RẰNG
Từ khi khép lại cõi lòng
Là khi ta thấy đời không sắc màu
Tưởng rằng một kiếp qua mau
Ai ngờ dai dẳng dài lâu thế này
Người trong thế sự có hay
Gạt đi nỗi nhớ đêm ngày khóc ai
Tỉnh rồi một gánh hai vai
Lại vì huynh đệ kéo dài tháng năm
Quý rồi như cá bặn tăm
Không lo việc lớn chỉ nằm như ươn
Nhờ vậy mới biết tỏ tường
Đông nam tây bắc tình thương thế nào
Dặn lòng buông bỏ xem sao
Nghĩa huynh tình muội năm nào đầy vơi
Ở đời đôi lúc kiệm lời
Cái không đáng nói thì moi làm gì
Xuân hạ thì chẳng có chi
Thu đông ghim guốc cõi lòng sân si
Thử hỏi huynh đệ vậy thì
Đồng tâm hợp lực chữ ghi thế nào
Thượng mà không ở trên cao
Hạ thời tắc loạn thế nào cũng nguy
Vậy nên tĩnh lặng mà ghi
Công lao Đổng Trác góp gì trăm năm
Tóc dài gã dốt tối tăm
May mà mắt sáng chẳng lầm âm dương
Đoàn kết mới đúng chung đường
Chia bè kết phái vô phương cứu rồi.
Thơ NQP.