Lá vàng rụng cuối mùa thu
Ngoại đi để lại thiên thu giọt sầu
Giờ này ngoại đã ở đâu
Mà sao biền biệt cõi sầu tịch liêu
Nhớ ngày còn bé ốc tiêu
Ngoại thường cưng nựng nuông chiều lắm thay
Bây giờ nhớ ngoại mắt cay
Ngoại đi để lại tháng ngày buồn hiu
Chiều nay bỗng nhớ ngoại nhiều
Bởi trong hoài niệm ngoại yêu lại về
Nồi cơm thuở ấy độn kê
Ngoại dùng kê độn cơm dành cháu con
Giá như ngoại của con còn
Trời ơi hạnh phúc còn chi vui bằng.
Thơ NQP .
“Thơ viết cho ngoại”