Blog chính thức Ngô Quang Phúc

Hay chỉ là quán trọ màn manh

quan tro man manh

Em đi rồi có trở lại không em
Sao để anh nhớ chờ trong mòn mỏi
Trong cô đơn ngày dài anh khắc khoải
Gọi tên em vang vọng cõi ta bà

Bao năm qua anh sống cảnh không nhà
Và trải kiếp trầm luân hồn mê tỉnh
Em hỡi em anh nào đâu có phỉnh
Em thiên thần em là đỉnh trong anh

Sao cuộc đời hạnh phúc quá mong manh
Giây phút bình yên trong lành quá ngắn
Em hỡi em giữa mùa hè rực nắng
Con tim nào buốt lạnh nỗi cô mang

Để bây giờ anh nối bước lang thang
Giữa đất khách trong muôn vàn nỗi nhớ
Cao xanh hỡi tình này là duyên nợ
Hay qua đường ghé quán trọ màn manh.

Thơ NQP