ĐẾN ĐÂY
Trăm năm gặp lại mà chi
Ngàn năm khởi ái được chi hỡi nàng
Tháng ngày trôi dạt lang thang
Giờ đây duyên ấy bẽ bàng phận trai
Phút này hai chỉ là hai
Mai sau giây ấy nhập mài một không
Dặn lòng chớ có ngóng trong
Càng không có được tơ lòng vấn vương
Lỡ mà trót dại nhớ thương
Nàng ơi em có mở đường cho anh
Đường tình cách trở mong manh
Bên anh có được dỗ dành tựa nương
Sợ rằng tình cũ vấn vương
Tim em trót đã trao phường lang băm
Sợ người tính chuyện trăm năm
Anh đây bạc nhược đêm nằm tiếc thương
Yêu đương trong cõi vô thường
Anh đây chỉ biết tựa nương ý trời
Cuộc đời ví tựa cuộc chơi
Em ơi chớ để ngàn đời mất nhau
Biết rồi hãy đến đây mau
Chớ đừng chậm chạp tình sầu trăm năm.
Thơ NQP.